Vươn Lên Từ Bóng Tối: Cuộc Hành Trình Của Sự Trưởng Thành

August 25, 2024

Sự thật là những khoảnh khắc tuyệt vời nhất của chúng ta có thể xảy ra khi chúng ta cảm thấy vô cùng khó chịu, bất hạnh hay thiếu thốn. Chính trong những khoảnh khắc như vậy, sự khó chịu thúc đẩy chúng ta bước ra khỏi lối mòn của tư duy cũ và tìm kiếm những phương cách khác nhau để có được những câu trả lời phù hợp hơn. Giống như rễ của một cái cây, nếu không đủ sâu và khỏe, cành cây sẽ không thể vươn cao, có thể sụp đổ và chết bất cứ lúc nào. Do đó, việc lựa chọn khai sáng không thể vội vàng, trừ khi chúng ta có cái hiểu sâu sắc về mọi vận hành và trải nghiệm trong đời sống.

Mức độ dung động thấp giữ mọi trạng thái cân bằng và ổn định, trong khi mức độ dung động cao mở rộng và đưa chúng ta chạm tới bất kỳ sự tồn tại nào. Nhưng để đạt được điều đó không hề dễ dàng. Giống như một cái cây cần phải có rễ vững chắc, trong bóng tối chúng ta tìm thấy các khoáng chất để hấp thụ, từ đó tạo ra tình yêu - mối liên kết mà ta mở rộng chính mình với những người xung quanh. Gốc rễ bóng tối, sự tiêu cực, chính là nền tảng cho sự liên kết tạo nên bản thể trung tâm, đủ mạnh mẽ để mở rộng cành nhánh bằng tình yêu, vươn tới ánh sáng để tạo ra trái cây. Trái cây không phải là mục tiêu cuối cùng, mà mục tiêu của nó là nuôi dưỡng hạt giống, và hạt giống lại rơi vào bóng tối để tạo ra một cái cây mới.

Toàn bộ hành trình thức tỉnh là trở về với bóng tối, nơi đó thiên nhiên cho chúng ta thấy những biểu hiện mở rộng bất ngờ và đẹp đẽ. Thức tỉnh chính là hành trình, không phải điểm đến nào đó để hướng tới. Chúng ta thường cố gắng trốn tránh thực tại của mình, di chuyển từ cành này sang cành khác, giống như những loài ký sinh, khi rời khỏi cuộc đời để phán xét hoặc định hướng cho người khác. Phương cách này dường như đơn giản hơn việc soi chiếu vào nội tâm để xử lý những tồn tại vướng mắc bên trong. Đó cũng là lý do nhiều người thích khoác lên mình những sứ mệnh cứu rỗi, chữa lành và đưa lời khuyên cho người khác, bởi vì họ đang lẩn trốn vấn đề của chính mình, và biểu hiện nó qua một người khác.

Chúng ta càng đấu tranh tìm kiếm sự an ổn, từ chối thực tại bao nhiêu, thì thế giới xung quanh càng trở nên nhiễu loạn. Khi tìm được sự cân bằng trong những hỗn loạn, đó là lúc sự thích nghi xuất hiện, hành trình tiến hóa bắt đầu. Từ ánh sáng, chúng ta tìm thấy tình yêu, từ bóng tối, chúng ta tìm thấy can đảm và hiểu hơn về giới hạn bản thân. Đây là lý do nhiều người trong các cộng đồng tâm linh, dù cố gắng thế nào cũng khó chạm tới sự cân bằng hài hòa trong cuộc sống đời thường. Chúng ta có thể rất giỏi trong không gian thứ tư, thứ năm, nhưng cơ thể cần phải bám trụ vững vàng ở chiều kích vật chất.

Chúng ta cần ăn, ngủ đủ, làm việc, cống hiến, đam mê và cảm nhận đầy đủ khổ đau, giận hờn và hạnh phúc. Một số người quên mất điều đó hoặc chạy trốn thực tại. Sự thất bại trong việc khẳng định danh tính trong đời sống dẫn đến việc ẩn mình trong những ảo ảnh của sự an lạc. Tôn giáo đã in sâu vào tâm trí chúng ta ý tưởng rằng phải rời bỏ cuộc sống trần thế để đạt tới thiên đường và sự an lạc vĩnh cửu. Điều này đã lưu lại trong vô thức chúng ta, khiến chúng ta quên đi bản chất cốt lõi của những điều này.

Thay vì nhận ra rằng chính chiều kích vật lý giúp chúng ta nâng cao ý thức qua những trải nghiệm, chúng ta lại tìm cách trốn chạy. Đôi khi, ngồi thiền trở thành cách chạy trốn thực tế và bản thân, như con thỏ trở về hang. Tuy nhiên, khi trở lại, chúng ta vẫn phải đối mặt với những vấn đề hàng ngày và các vấn đề đó biến mất chỉ tạm thời. Chúng ta cần quán chiếu, nhìn sâu vào mọi sự, thực hiện điều đó để tiếp xúc sâu sắc với cuộc sống đa dạng và biến đổi.

Nếu muốn trở thành như một cái cây của sự sống trong vũ trụ, chúng ta phải bắt nguồn từ sự cân bằng giữa sáng và tối. Nâng cao rung động nghĩa là cho phép bản thân thay đổi liên tục nhằm tiến hóa và không bị mắc kẹt trong những khuôn mẫu cũ. Khi nói về sự thức tỉnh, thăng thiên hay tiến hóa ý thức, không phải là bỏ lại thứ gì đó, mà là hiểu nó theo cách khác, để sử dụng nó đúng và từ đó mở rộng tâm trí, hiểu bức tường đang chắn chúng ta. Những trải nghiệm đau khổ chính là khoáng chất và muối cần cho sự trưởng thành.

Hành trình trở về với bóng tối giúp chúng ta nuôi dưỡng những gì cần thiết để đạt tới ánh sáng. Tăng cường rung động trong cuộc sống là một sự thay đổi trong quan điểm để mở lòng với những hiểu biết mới về thực tại. Chúng ta cần nhận ra cái chết không phải là giới hạn và tìm kiếm sự an lành không phải ở nơi nào khác, mà trong chính thực tại của mình.

Chúng ta đang sống trong một hành trình vĩnh cửu, không có điểm dừng, và sự tỉnh thức vừa là khám phá vừa là trải nghiệm. Hy vọng là cần thiết nhưng không đủ, bởi hy vọng mà không hành động để sống trọn vẹn với hiện tại sẽ chỉ là trở ngại. Khi ta hoàn toàn ý thức về từng khoảnh khắc hiện tại, bức tường của tương lai xa xôi sẽ được phá vỡ.

Chúng ta cần khám phá những nguồn năng lượng mạnh mẽ đang chảy trong bản thân và xung quanh, hòa mình vào mọi cảnh vật, để sống trọn vẹn trong từng khoảnh khắc.